Lời Vĩnh Biệt của Người Làm Quảng Cáo
Sự Vô Thường Của Sáng Tạo
Nếu mai ta về cõi hư vô, hãy mang ta ra biển, nơi sóng vỗ rì rào. Trên quan tài, khắc lên hai chữ “layout”, để đại dương gột rửa mọi ưu phiền. Nghe tiếng văn tế ngân vang như giai điệu của biển cả, xoa dịu những bão tố trong lòng.
Đừng khóc thương, đừng than thở. Hãy để ta yên giấc, không còn những lời phàn nàn. Nước mắt đêm đen chẳng thể làm dịu nỗi đau, lời điếu văn cũng chỉ là những con chữ vô hồn.
Sự Vô Vọng Của Slogan
Những chiến dịch quảng cáo rồi cũng đến ngày kết thúc. Slogan nào cũng chỉ tồn tại trong thời gian ngắn ngủi. Bao bì và banner rồi cũng sẽ trở thành tro bụi. Concept và ý tưởng rồi cũng chìm vào quên lãng.
Chúng ta cứ mãi chạy theo những thứ phù phiếm, tưởng rằng đó là ý nghĩa cuộc đời. Nhưng rồi, tất cả cũng chỉ là phù du.
Sự Hư Vô Của Nghề Quảng Cáo
Những tấm biển quảng cáo sừng sững cũng chỉ là vô nghĩa. Những yêu cầu công việc cứ chồng chất, nhưng rồi cũng chẳng đi đến đâu. Chúng ta dán nhãn cuộc đời mình, rung lắc giữa cơn cuồng phong.
Những poster trải dài trên cánh đồng cũng chỉ là vô vọng. Gió thổi, mọi thứ đổ vỡ. Những headline và tagline chẳng thể làm nên điều kỳ diệu.
Sự Chấp Nhận Số Phận
Số phận chúng ta là những cơn dông bất chợt. TVC có thể làm rung chuyển thế giới, nhưng rồi cũng sẽ chìm vào quên lãng. Giờ đây, ta chỉ còn nghe tiếng gió lướt qua cầu, nhìn storyboard rách nát.
Ta không thể mặc cả với cuộc đời, nhưng deadline vẫn cứ đuổi theo. Một ngày nào đó, ta sẽ ra đi, không một lời từ biệt.
Sự Trân Trọng Quá Khứ
Dù cuộc đời ngắn ngủi, ta vẫn trân trọng những khoảnh khắc đã sống. Những sáng tạo của ta, dù vô thường, vẫn là dấu ấn của ta trên thế gian.
Ta chấp nhận số phận của mình, chấp nhận rằng mọi thứ rồi cũng sẽ qua đi. Nhưng ta sẽ không hối tiếc, vì ta đã sống hết mình với đam mê của mình.